
08-03-2013, 10:33 AM
|
Junior Member
|
|
Tham gia ngày: May 2012
Bài gửi: 19
|
|
Từ tiểu học, muốn vào học Trung học đệ nhất cấp ở Trường Công Lập phải qua một kỳ thi tuyển gắt gao gọi là thi đệ Thất. Thi đủ các môn : Toán, Tập làm văn, Thường thức ( Địa lý, sử ký, đức dục, vệ sinh....). Trò nào rớt, còn tuổi thì xin học lại 1 năm lớp Nhất ( lớp 5 ) để thi lại vào năm sau, hết tuổi, muốn học tiếp thì học trường tư thục.
Vào Trung học đệ nhất cấp ( trung học cơ sở bây giờ ) nữ sinh phải mặc áo dài, nam sinh quần tây xanh, áo sơ mi trắng, áo bỏ vào quần. Việc này giúp các cô cậu ý thức được mình đã "người lớn" nên có nhiều thay đổi, việc dễ nhận thấy nhất và đầu tiên là giữa Nam với Nữ hiếm còn gọi nhau "mày, tao" như hồi tiểu học. Thế nhưng, gần như hoàn toàn không có chuyện yêu đương ở giai đoạn này. Học trò bây giờ, tới lớp 9 mà nhiều cô cậu vẫn gọi nhau mày tao tự nhiên như "con nít", vậy mà từ lớp 7 đã "lai rai" có người yêu nhau, số lượng tăng dần......
Thời đó, thầy cô dạy Trung học đều được gọi là Giáo sư. Tôi không biết thời ấy lương giáo sư ra sao, nhưng tôi nhớ chắc một điều là không có giáo sư nào tới trường bằng xe đạp mà bằng những loại xe đắt tiền thời đó như Vespa, Honda Dame. Trang phục của các giáo sư luôn mới, đẹp, quý phái. Tóm lại, giáo sư là thần tượng về mọi mặt của học sinh. Kể lại việc này, tôi chỉ muốn nói thầy cô là người "trồng người", muốn thầy cô làm tốt nhiệm vụ thì Nhà Nước và Xã hội phải tạo điều kiện thật tốt, chứ còn thầy cô luôn lận đận trong cuộc sống do lương 3 cọc 3 đồng, phải đi dạy bằng xe đạp, xe cà tàng, trong khi học trò lắm đứa xe tay ga, thậm chí xe hơi thì e rằng nền giáo dục hiện nay còn phải "cải tiến" dài dài.......
|