PDA

View Full Version : Sự cố bất ngờ khi đi ăn giỗ khiến tôi mất vợ mãi mãi


bongdahay2014
11-05-2016, 08:46 AM
(Đọc truyện online (http://www.sachcuatoi.com/)) ôi đi nhanh trở lại con đường lớn, đến quán đầu tiên vừa định cất lời hỏi mua chùm nho thì giật bắn mình khi người bán hàng chính là cô gái làm cùng phân xưởng với tôi ngày nào ở quê.

Tôi và vợ vốn là bạn học chung từ ngày đại học. Năm cuối đại học tôi ngỏ lời yêu em nhưng sau đó tình yêu của chúng tôi bị gián đoạn 1 năm khi tôi ra trường không xin được việc phải về quê.

Dạo ấy dù chưa chính thức nói lời chia tay nhưng tôi đã nghĩ em và tôi không có tương lai. Chính vì thế thời gian ở nhà tôi có xin đi làm công nhân cho một nhà máy gần nhà và cũng qua lại với một cô gái làm cùng phân xưởng. Tất nhiên khi đó vợ tôi không hay biết chuyện này, tôi và em vẫn nhắn tin bình thường với nhau, cô gái kia cũng không biết tôi có người yêu trên thành phố. Cô ấy cũng yêu tôi thật lòng.

Đúng lúc tôi định nói lời chia tay với em, quyết định ở hẳn nhà làm công nhân thì em gọi điện về nói tôi lên thành phố nộp hồ sơ. Công ty của chú ruột em đang tuyển người, em đã nói với chú, chắc chắn tôi sẽ được nhận.

http://iblog.vn/wp-content/uploads/2016/05/quan-he-voi-goa-phu-blogtamsuvn1.jpg
Khi ấy tôi hơi đắn đo, nhưng lên thành phố tương lai của tôi sẽ khác, em cũng rất yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Khi ấy tôi hơi đắn đo, nhưng lên thành phố tương lai của tôi sẽ khác, em cũng rất yêu tôi. Vậy là tôi quyết định rời quê, khi ấy cô gái làm cùng phân xưởng cũng đau khổ lắm, cô ấy tìm mọi cách liên lạc với tôi nhưng không được vì tôi thay sim và bảo bố mẹ giấu địa chỉ trên thành phố. Sau đó nghe mọi người nói cô ấy đi nơi khác và lấy chồng sinh con.

>> Trung tâm bao hanh tu lanh samsung tai ha noi (http://baohanhdienmayhn.com/bao-hanh-tu-lanh-samsung-p26.html) phục vụ chuyên nghiệp, không ngại xa

Tôi lên thành phố, đúng như lời em nói, tôi được cậu em nhận vào làm ở công ty riêng. Tình cảm của tôi và em lại thắm thiết như xưa, như chưa có quãng xa cách trước đó. 1 năm sau chúng tôi làm đám cưới trong sự ủng hộ của bố mẹ hai bên và bạn bè. Chúng tôi tổ chức ở thành phố, chỉ về quê báo hỉ. Nhà vợ có điều kiện nên chúng tôi được cho một căn chung cư để ở.

Tôi được chú vợ khá tin tưởng, mới làm hơn 1 năm ông đã giao tôi chức trưởng phòng. Có thể nói cuộc sống diễn ra vô cùng êm đẹp. Cưới 3 tháng thì vợ tôi mang bầu, tôi chăm sóc vợ chu đáo. Ai cũng khen vợ tôi khéo chọn chồng, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ của em, tôi biết em đang rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.

Vợ bầu đến tháng thứ 6 thì nhà tôi có giỗ ở quê. Tôi định chỉ về một lần vì vợ bầu to sợ đi lại xa không tiện nhưng cô ấy nhất quyết đòi về. Vợ bảo sau đẻ khó về hơn, cô ấy không muốn họ hàng ở quê hiểu lầm mình là dâu thành phố, kênh kiệu không quan tâm tới việc nhà chồng. Vợ đã nói thế nên tôi cũng không cản nữa, bố vợ đưa xe cho tôi chở em về quê ăn giỗ.

Biết tin vợ chồng tôi về, cả nhà ai cũng mừng. Vì đường vào nhà tôi hơi nhỏ nên chúng tôi phải dừng xe ở đầu làng. Thấy vợ tôi bụng to mà vẫn lễ mễ bê đồ cúng lễ thì làng xóm ai cũng chỉ chỏ rồi suýt xoa khen ngợi.

Chợt nhớ ra mua thiếu đồ nên vợ bảo tôi quay lại mấy cửa hàng hoa quả ở ngoài đường lớn mua thêm còn cô ấy tự đi về nhà trước. Tôi đi nhanh trở lại con đường lớn, đến quán đầu tiên vừa định cất lời hỏi mua chùm nho thì giật bắn mình khi người bán hàng chính là cô gái làm cùng phân xưởng với tôi ngày nào ở quê.

– Em…

– Anh… sao anh còn để tôi nhìn thấy cái mặt khốn nạn của anh.

– Anh tưởng em lấy chồng rồi mà.

– Đồ khốn nạn… tôi đi nơi khác là để sinh ra đứa con của anh đấy. Giờ mẹ con tôi lại về đây, nghe nói giờ anh có vợ đẹp có nhà cao cửa rộng ở thành phố rồi đúng không. Khi đó sao anh lại lừa tôi, nói yêu tôi khi đang yêu người khác. Đồ khốn nạn…

– Em… em bình tĩnh đã.

Cô ấy không giữ được bình tĩnh xông lại định tát tôi thì tôi ôm chặt lấy cô ấy để giữ cô ấy lại. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là cuộc nói chuyện của tôi và cô ấy đã bị vợ tôi đứng gần đó nghe thấy hết. Vợ tôi lại muốn mua thêm vài thứ cho đám giỗ nên trở lại đường lớn cùng tôi và rồi…

Khi tôi ôm được người tình cũ thì cũng là lúc nghe thấy tiếng ô tô phanh gấp kêu như xé đường phía sau. Giật mình quay lại, tôi bàng hoàng khi thấy người phụ nữ nằm dưới đường kia chính là vợ mình. Trời ơi…

Thì ra nghe được câu chuyện của tôi em quá bất ngờ đã quay người rảo bước thật nhanh, tâm trạng bất ổn em đã không để ý tới chiếc xe đang tiến đến trước mặt. Tôi lao tới ôm vợ chặt vào lòng:

– Em xin lỗi… chắc em không giữ được con rồi, anh đừng phụ bạc cô ấy như vậy… hãy đón mẹ con cô ấy về.

– Đừng… em… hãy mở mắt ra đi em. Em mới là người có lỗi… anh mới phải xin lỗi em nhiều lắm…

Chiếu xe cấp cứu hú còi chở cô ấy vào viện nhưng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy vợ và chẳng bao giờ được thấy mặt đứa con chưa kịp chào đời. Ân hận thì đã muộn mất rồi, có phải tôi đang phải trả giá cho lỗi lầm mà mình đã gây ra trước đây hay không. Nhưng sao ông trời không trừng phạt tôi mà lại bắt vợ con tôi phải gánh hậu quả vậy hả trời? Tôi đã mất vợ mãi mãi thật rồi sao…

Có thể bạn quan tâm: Tác dụng của hóa chất công nghiệp (http://hoachatthinhquang.com/hoa-chat-cong-nghiep-c-2956) đối với cuộc sống hàng ngày