PDA

View Full Version : Tình yêu có lẽ cũng có hạn sử dụng?


neungaymaiemdi
17-08-2015, 05:18 PM
Yêu nhau từ khi còn học cấp 3, Tú và Phương đã đi đến bến bờ hạnh phúc khi trao nhẫn cưới cho nhau khi 26 tuổi. Những tưởng cuộc sống hạnh phúc sẽ tiếp đến với cả hai khi mà Phương có tin vui sau khi cưới. Ấy vậy mà, yêu thương khi xưa cũng đã nhạt phai. Cô dần nhận ra sự thật đắng cay, tình yêu anh dành cho cô có lẽ cũng hết hạn sử dụng.

“Chờ anh 5 năm nữa, 27 tuổi tụi mình sẽ cưới nhé” - những lúc cạnh nhau Tú vẫn thủ thỉ bên tai Phương như vậy. Phương trao anh tất cả, không toan tính cũng không lo sợ một ngày mất anh cô sẽ ra sao.

Phương không chờ đợi ai cả, với cô yêu thương không cần phải hứa hẹn. Vẫn cứ một lòng yêu thương và lặng lẽ chờ đợi anh suốt 5 năm liền để anh đi xây dựng sự nghiệp. Cô thấy môi run run và tim thắt lại mỗi lần nghĩ anh không còn yêu cô nữa. Con gái khi yêu thường suy diễn xa xôi như vậy. Nhưng tuyệt nhiên, cô chưa bao giờ lo sợ điều đó xảy ra. Cô nói với anh rằng, cô sợ sự lừa dối, nếu không còn yêu Phương nữa chỉ cần anh nói một lời, Phương không trách móc cũng không níu kéo, cô chỉ sợ anh vì trách nhiệm ai đã chờ đợi ai suốt 5 năm mà cố gắng tiếp tục.


http://tuvanlinhtam.com/wp-content/uploads/2015/03/hinh-anh-dep-ve-tinh-yeu-4.jpgTình yêu phải chăng chỉ đẹp khi đang dang dở



5 năm sau, có một đám cưới đẹp như mơ, cô dâu hạnh phúc tươi cười khoác tay chú rể. Điều kiện duy nhất cô đưa ra để có được ngày vui ấy là 2 chữ “chung thủy”.

6 năm sau, thời gian trôi qua nhanh, lòng người cũng đổi thay nhanh hoặc là sự đổi thay đã có sẵn.

Tú ngoại tình. Người ta nói “Ngoại tình - mỗi nhà mỗi kiểu”. Yêu thương nhau khi còn tay trắng, giờ đây khi mọi thứ đã đủ đầy, nhà cửa tiện nghi, có vợ hiền con ngoan thì người ta lại cần những điều mới mẻ.


Bài viết hay:
- câu hỏi về tình yêu (http://tuvanlinhtam.com/tu-van-tam-ly/tu-van-tinh-yeu/nhung-cau-hoi-ve-tinh-yeu-kho-tra-loi-cua-con-gai-va-nhung-dap-kinh-dien.html)
-Vợ ngoại tình (http://tuvanlinhtam.com/tu-van-hon-nhan-gia-dinh/vo-ngoai-tinh-co-bieu-hien-gi.html)

Cưới nhau 7 tháng Phương có thai, cô vẫn đi làm dù ốm nghén vật vã. Tú là kỹ sư cầu đường, do đặc thù công việc nên giờ giấc đi về rất thất thường và sự thất thường đó tăng lên theo thời gian... Phương nhắc chồng rằng anh làm gì thì làm nhưng phải biết "giữ mình", cô còn nói là còn yêu anh, đến khi cô không nói nữa tức là tình cảm đã nguội lạnh đi, chỉ cần anh vi phạm thỏa thuận thì mọi chuyện sẽ kết thúc... Anh luôn trấn an cô, nói cô đừng ghen tuông vớ vẩn, anh chỉ vì công việc...Phương vẫn tin tưởng chồng mình vô điều kiện mặc cho anh đi sớm về khuya. Phương nhắc nhở chồng nhiều không phải vì nghi ngờ mà đơn giản vì yêu thương và vì quan tâm anh.

Ngược lại với những gì trao đi, nhận lại với Phương chỉ là những đêm dài vắng bóng anh, nhưng câu nói hờ hững mỗi lần giáp mặt. Xa vắng dần những yêu thương ngọt ngào mà từ lâu cô nhận được. Nhiều lần cô tự phải cay đăng tự hỏi chính mình.... phải chăng yêu thương cũng có hạn sử dụng, phải thời gian đã bào mòn đi tình yêu khi xưa.

http://tuvanlinhtam.com/wp-content/uploads/2015/03/vung-trom-1.jpg
Niềm tin đổ vỡ từ ngày Phương nhận được cuộc gọi cùng giọng nói lả lướt từ người tình của Tú, cũng là ngày cô tận mắt nhìn thấy người ta bên nhau không mảnh vải che thân. Cô hối hận đã không vượt qua được chính mình để phải nhìn thấy cảnh này. Lảo đảo dắt xe về, trời đêm se lạnh, Phương thấy trống rỗng.

“chỉ là say nắng nhất thời” - Đó là lý do Tú đưa ra biện minh và rằng anh vẫn yêu Phương rất nhiều, anh không thể và không bao giờ có ý định rời bỏ gia đình. Nhưng anh đâu biết cô người tình bé nhỏ kia đã cho Phương biết mối quan hệ của 2 người đã hơn một năm nay. Cô không mắng, không chửi anh mà chỉ lặng lẽ đi về phòng, lật lại bộ ảnh cưới cách đây hơn 1 năm. Cố tìm cho mình lý do để tha thứ cho anh nhưng không thể, bởi anh đâu còn yêu thương cô.

“Anh có nhớ đã từng hứa với em những gì không ? Yêu thương và chung thủy, em chỉ cần ở anh như thế. Ngày xưa em suy nghĩ ngây thơ và thường diễn đạt hoa mĩ, còn bây giờ theo suy nghĩ của người đã có chồng, em nhắc lại cho rõ ràng và dễ hiểu hơn. Với em, chồng giống như đồ lót, không thể thiếu được nhưng không thể dùng chung, của ai người nấy dùng, còn nếu có người khác lấy của em dùng, thì em cho luôn. Dù nó có là đồ đắt tiền, rất hiếm hay thậm chí là có một không hai trên đời này, em cũng không tiếc.” - Phương nói chậm, rõ ràng và nhấn mạnh vào từng chữ. Cổ họng nghẹn đắng, cô không cho anh cơ hội quay trở lại. Nhìn vào đoạn đường phía trước, có đau khổ nhưng cô nhất quyết rời xa anh, bỏ lại yêu thương dang dở mà cô vẫn đang trao anh.

Cô lại nhớ về mùa đông cách đây 3 năm. Khi Phương vẫn còn là sinh viên năm cuối, anh đèo cô trên đoạn đường đầy gió, dọc theo những con phố cổ Hà Nội. Lạnh lắm nhưng Phương lại thấy ấm áp khi được anh ôm vào lòng và nói"Em này, khi ra trường rồi hai đứa mình ký hợp đồng yêu đương không thời hạn nhé!" Cô chỉ mỉm cười và ôm anh chặt hơn bởi khi ấy cô là người con gái hạnh phúc nhất thế giới. Rồi khi anh trao cô chiếc nhẫn cầu hôn cùng lời hứa "Làm vợ anh nhé, anh sẽ yêu em như bây giờ cho đến mãi sau"... Những kỷ niệm cứ trôi dài và bị bỏ lại theo từng bước chân cô ra đi.

29 tuổi - vẫn để “cái tôi” và lòng tự trọng quá cao, Phương không để mình do dự đã làm đúng hay sai, cô tin mình đủ trưởng thành để quyết định.

Nguồn bài viết:
http://tuvantamlytinhyeu.blogspot.com/


- Tư vấn tâm lý An Bình-