PDA

View Full Version : Tội của người đàn bà mất trinh, liệu có nên thú nhận mình đã mất trinh?


emcuangayhomqua
10-11-2014, 02:27 AM
Tội của người đàn bà mất trinh, liệu có nên thú nhận mình đã mất trinh?


Tôi nên lừa dối mình là người đoan trang hay thú nhận tất cả để có một tấm chồng?

Tôi phải chờ tới bao giờ để thấy được người đàn ông của đời mình, một người đàn ông không tính toán rằng tôi không còn trong trắng. Liệu tôi có nên thay đổi cách sống, giấu giếm chuyện mình không còn trong trắng, tuyệt đối không lên giường với gã mà tôi có cảm tình để cố tỏ ra mình đoan trang và lừa họ vào một cuộc hôn nhân mà tôi chờ đợi để rồi sau đó họ bàng hoàng ngã ngửa như bị lừa? Hay tôi nên tiếp tục yêu bằng bản năng và chờ đợi một người thực sự biết tới hai từ: Tha thứ?

http://tuvanlinhtam.com/wp-content/uploads/2014/10/toi-cua-nguoi-dan-ba-mat-trinh1.jpg
Tội của người đàn bà mất trinh


Một lần nữa trong đời tôi lại diễn ra cái cảnh tượng mà nhu nhiều lần trước đó tôi đã phải cay đắng chấp nhận. Sau lần “vui vẻ” đó, anh ta giũ sạch tất cả chỉ bằng một câu nói: “Anh có thể yêu một người như em nhưng để lấy làm vợ thì…anh xin lỗi”.

Lần này tôi không thể khóc được nữa vì mọi thứ trở nên thành một chuyện quá đỗi quen thuộc. Mỗi gã đàn ông trước khi đưa được tôi lên giường thường dùng những lời ong bướm, cao thượng và như một kẻ chính nhân quân tử, nhưng ngay sau khi chiếc áo trên người tôi còn chưa kịp mặc vào sau một hồi “vui vẻ” thì câu nói khước từ của hắn ta lại làm tôi thấy khinh bỉ chính mình và khinh bỉ những kẻ như hắn.

Đọc thêm các bài viết đang được quan tâm hiện nay:

-Dịch vụ tư vấn tình yêu online (http://tuvantamlinh.blogspot.com/2014/08/dich-vu-tu-van-tinh-yeu-online.html)

- Tư vấn tình cảm online (http://tuvantamlinh.blogspot.com/2014/08/tu-van-tinh-cam-online.html)

Tôi chưa bao giờ nhận mình là gái ngoan kể từ cái lần tôi trao đi tất cả sau tình yêu đầu nhưng tôi cũng không thừa nhận rằng tôi là loại đàn bà hư hỏng. Tôi trao đi sự trong trắng của mình trong cuộc tình đầu tiên song tôi không hối hận về điều đó. Nó là một thủa bồng bột, vụng về, không toan tính nhưng là thủa tôi yêu bằng cả trái tim chân thành. Tất nhiên, tình yêu đó đi tới cái kết cục chia tay như hầu hết những mối tình đầu.

Sau lần yêu ấy, tôi còn yêu bằng trái tim vài lần nữa. Lần yêu nào tôi cũng đam mê, say đắm và cũng tự nguyên dâng hiến (dù có thể sự dâng hiến của những lần sau đó không còn là vẹn nguyên). Và lần nào tôi cũng nhận về mình trái đắng.

Tôi không bao giờ giấu giếm họ chuyện tôi không còn trong trắng nhưng khi ấy, họ ôm tôi vào lòng với những lời hệt như văn thơ nào đó từng ca ngợi, rằng: “Anh không quan tâm tới điều đó”. Tôi biết mình là người đàn bà dễ dãi khi lên giường với đàn ông như vậy. Nhưng khi người ta yêu thương thật lòng và cũng không còn gì để giữ gìn thì sự khắt khe với bản thân dường như càng khó khăn hơn gấp bội. Vả lại, với người đàn ông nào tôi đồng ý lên giường cũng là người mà tôi yêu thương thật lòng chứ không phải vui chơi qua đường. Nhưng cay đắng thay, cứ sau những lời yêu thương ấy, tôi lại trở về với một vết sẹo trong tim và một sự nhơ nhớp thêm về thể xác.

Tôi kiệt quệ đi tìm người đàn ông cho riêng mình. Cái niềm tin về việc có người đàn ông hiểu biết không chấp nhặt quá khứ, coi trọng coi người tôi của hiện tại, bỏ qua cái ám ảnh về trinh tiết vẫn tồn tại trong tôi, đó là lí do cho việc tôi tiếp tục yêu thương và trao đi tất cả.

Mỗi người đàn ông đến với tôi đều dùng sự “chân thành từ con tim”, từ “tình yêu không đắn đó, toan tính” và tôi thấy tim mình ấm áp thực sự khi có họ bên mình. Ấy vậy mà hơn 6 năm sau mối tình đầu, biết bao người đàn ông đã đi qua đời tôi với sự phũ phàng sau khi họ lên giường cùng tôi và khi biết tôi không còn trong trắng.

http://tuvanlinhtam.com/wp-content/uploads/2014/10/toi-cua-nguoi-dan-ba-mat-trinh2.jpg
Tội của người đàn bà mất trinh


Tại sao? Tại sao họ chỉ biết ném vào mặt tôi cái nhìn hoặc là nghi ngờ, hoặc là khinh bỉ khi biết tôi không còn trong trắng? Họ đâu hiểu rằng vì yêu họ và muốn tiến tới xa hơn nên tôi mới như vậy. Và nếu như họ không hứa hẹn, không thề thốt bỏ qua mọi chuyện khi tôi thú nhận mình đã không còn được gọi bằng hai từ “con gái” thì tôi đã không dễ dàng tiếp tục lên giường cùng họ. Phải chăng thứ mà họ muốn ở tôi chỉ là sự vui vẻ, thỏa mãn về xác thịt chứ không phải họ cao thượng như tôi nghĩ? Vậy họ lấy tư cách gì để ném vào mặt tôi những câu khinh bỉ? Có thật họ còn là những người đàn ông “chưa vướng bụi trần” khi đến với tôi không mà nói tôi như vậy hay trước tôi đã có cả tá những người con gái khác vì họ mà nức nở? Vậy tại sao chỉ có đàn bà chúng tôi bị lên án vì không giữ mình?

Tôi phải chờ tới bao giờ để thấy được người đàn ông của đời mình, một người đàn ông không tính toán rằng tôi không còn trong trắng. Liệu tôi có nên thay đổi cách sống, giấu giếm chuyện mình không còn trong trắng, tuyệt đối không lên giường với gã mà tôi có cảm tình để cố tỏ ra mình đoan trang và lừa họ vào một cuộc hôn nhân mà tôi chờ đợi để rồi sau đó họ bàng hoàng ngã ngửa như bị lừa? Hay tôi nên tiếp tục yêu bằng bản năng và chờ đợi một người thực sự biết tới hai từ: Tha thứ?

Nếu gặp bất kỳ khó khăn gì xin gửi về tư vấn tâm lý Linh Tâm, chúng tôi sẽ giải đáp thắc mắc và giúp đỡ các bạn vượt qua mọi khó khăn

Email: tuvanlinhtam@gmail.com

Thân mến

Nguồn bài viết:

http://tuvantamlysinhly.wordpress.com/2014/11/09/toi-cua-nguoi-dan-ba-mat-trinh-lieu-co-nen-thu-nhan-minh-da-mat-trinh/